Lâu lắm rồi mới đọc được những bài thơ thật hay của TIẾNG LÒNG, gom lại một mớ giới thiệu với các bạn!
Rải những ước mơ xanh
Mang phơi cùng nắng hạ
Thấy cong vênh xác lá
Dật dờ đầy trên sân!
Thoáng một chút tần ngần
Quẹt diêm cương quyết đốt
Một phần hồn thoát xác
Bay trở về hư vô...
Ngồi lặng với thẫn thờ
Nghe lòng mình bỏng rát
Vục đầu vào cơn khát
Chợt thấy chiều bơ vơ.....
Thấy cong vênh xác lá
Dật dờ đầy trên sân!
Thoáng một chút tần ngần
Quẹt diêm cương quyết đốt
Một phần hồn thoát xác
Bay trở về hư vô...
Ngồi lặng với thẫn thờ
Nghe lòng mình bỏng rát
Vục đầu vào cơn khát
Chợt thấy chiều bơ vơ.....
Em không thể tin... câu thơ anh quá đỗi mượt mà
Đằng sau nó là khoảng trời giông tố
Sự ấm êm bần bật run trong tổ
Đôi mắt chim non... ướt một góc tâm hồn!
Sự ấm êm bần bật run trong tổ
Đôi mắt chim non... ướt một góc tâm hồn!
Em không thể tin....những sợi nắng thơ buông
Mềm mại thế được dệt từ cay đắng
Còn anh....người đàn ông thầm lặng
Vắt nỗi buồn...chưng cất ...giọt tình suông....!
Em cũng không thể tin....anh có trong thơ em
Dẫu miền thơ... em sẽ dành cho người khác
Và có lẽ rung động này đi lạc
Gõ vào em những xa xót lặng thầm....
Sự đồng cảm của người dưng... anh có nhận ra không?
Em không thể sẻ chia bằng bàn tay, ánh mắt
Nhưng cảm xúc phút giây này rất thật
Theo thời gian, cộng hưởng nhịp sóng lòng...
Câu thơ ... thả giữa .....tầng không....
Xin đừng ai trách.... những dòng.... vu vơ....
Mềm mại thế được dệt từ cay đắng
Còn anh....người đàn ông thầm lặng
Vắt nỗi buồn...chưng cất ...giọt tình suông....!
Em cũng không thể tin....anh có trong thơ em
Dẫu miền thơ... em sẽ dành cho người khác
Và có lẽ rung động này đi lạc
Gõ vào em những xa xót lặng thầm....
Sự đồng cảm của người dưng... anh có nhận ra không?
Em không thể sẻ chia bằng bàn tay, ánh mắt
Nhưng cảm xúc phút giây này rất thật
Theo thời gian, cộng hưởng nhịp sóng lòng...
Câu thơ ... thả giữa .....tầng không....
Xin đừng ai trách.... những dòng.... vu vơ....
Vâng,
nào ai biết phía sau tầng mây xanh trời chứa đầy bão tố
Phía sau ánh hoàng hôn là màn đêm bao phủ
Phía sau những vần thơ bay bổng mượt mà
Là khoảng trống tâm hồn nhiều bão tố phong ba…?
Khoảng trời riêng em giành hết cho thơ
Em giấu trọn nỗi niềm riêng trong đó
Anh vẫn ngày ngày nghe tiếng lòng nào trăn trở
Biết vần thơ em chỉ giành tặng một người…!
Em gồng mình vắt từng giọt thơ rơi
Như áp thấp trên chín tầng mây vần vũ
Theo giông tố rớt rơi vào vũ trụ
Để thành mưa dội ướt cả hồn mình…
Anh chỉ ước ngày kia tia nắng bình minh
Hong khô em vần thơ nào sũng ướt
Rất đơn giản như bao điều mong ước
Như một chút sẻ chia giữa những người đời
Phút lặng thầm những cảm xúc rớt rơi
Có cộng hưởng để tạo thành bước sóng
Có để lại nơi lòng chút bồi hồi xao động
Để phút giao hòa gặp ánh mắt người dưng…
Câu thơ… lơ lửng…hư không
Xin người đừng trách cõi lòng đa đoan.
Phía sau ánh hoàng hôn là màn đêm bao phủ
Phía sau những vần thơ bay bổng mượt mà
Là khoảng trống tâm hồn nhiều bão tố phong ba…?
Khoảng trời riêng em giành hết cho thơ
Em giấu trọn nỗi niềm riêng trong đó
Anh vẫn ngày ngày nghe tiếng lòng nào trăn trở
Biết vần thơ em chỉ giành tặng một người…!
Em gồng mình vắt từng giọt thơ rơi
Như áp thấp trên chín tầng mây vần vũ
Theo giông tố rớt rơi vào vũ trụ
Để thành mưa dội ướt cả hồn mình…
Anh chỉ ước ngày kia tia nắng bình minh
Hong khô em vần thơ nào sũng ướt
Rất đơn giản như bao điều mong ước
Như một chút sẻ chia giữa những người đời
Phút lặng thầm những cảm xúc rớt rơi
Có cộng hưởng để tạo thành bước sóng
Có để lại nơi lòng chút bồi hồi xao động
Để phút giao hòa gặp ánh mắt người dưng…
Câu thơ… lơ lửng…hư không
Xin người đừng trách cõi lòng đa đoan.
Cho anh mượn một bờ vai
Để anh thức hết đêm dài chông chênh
Câu thơ lên thác xuống ghềnh
Mình anh quay quắt nổi nênh với đời....!
Cho em mượn ấm làn môi
Để tìm gặp lại những lời yêu thương
Để tin... hoa vẫn còn hương
Để say với những vấn vương... dịu dàng...!
Dìu nhau đi giữa thế gian
Tạm xa hiện thực nồng nàn vào mơ...
Ta mượn nhau những câu thơ
Thế thôi....cũng đủ....ngẩn ngơ.....một mình....!
Câu thơ lên thác xuống ghềnh
Mình anh quay quắt nổi nênh với đời....!
Cho em mượn ấm làn môi
Để tìm gặp lại những lời yêu thương
Để tin... hoa vẫn còn hương
Để say với những vấn vương... dịu dàng...!
Dìu nhau đi giữa thế gian
Tạm xa hiện thực nồng nàn vào mơ...
Ta mượn nhau những câu thơ
Thế thôi....cũng đủ....ngẩn ngơ.....một mình....!
Có chút gì len lỏi chiều nay
Nắng gắt thế mà hoàng hôn nhàn nhạt
Trăng buông xuống một nỗi niềm man mác
Đêm trở mình nghe lá đếm thời gian....
Em chợt nhận ra và quá đỗi bàng hoàng
Dòng ký ức dừng tại trang vừa mở
Sinh nhật anh....vậy mà em không nhớ
Mùa cõng tuổi đi qua......xa lắm những vui buồn.....
Ta không để cho nhau một vết xước tâm hồn
Nhưng nơi ấy hằn rõ ràng nếp gấp
Phút xao xác ta trở về tìm đọc
Thấy bâng khuâng...thấy day dứt....dâng đầy....
Phải thế không, mà em thức đêm nay
Nghe dĩ vãng đang khẽ khàng gõ cửa
Bản nhạc xưa không còn ngân rung nữa
Sao sóng lòng vẫn vọng những dư ba......
Trốn ai....vào phía... nhạt nhoà
Câu thơ.... nghiêng góc trời xa ... tặng người....
Trăng buông xuống một nỗi niềm man mác
Đêm trở mình nghe lá đếm thời gian....
Em chợt nhận ra và quá đỗi bàng hoàng
Dòng ký ức dừng tại trang vừa mở
Sinh nhật anh....vậy mà em không nhớ
Mùa cõng tuổi đi qua......xa lắm những vui buồn.....
Ta không để cho nhau một vết xước tâm hồn
Nhưng nơi ấy hằn rõ ràng nếp gấp
Phút xao xác ta trở về tìm đọc
Thấy bâng khuâng...thấy day dứt....dâng đầy....
Phải thế không, mà em thức đêm nay
Nghe dĩ vãng đang khẽ khàng gõ cửa
Bản nhạc xưa không còn ngân rung nữa
Sao sóng lòng vẫn vọng những dư ba......
Trốn ai....vào phía... nhạt nhoà
Câu thơ.... nghiêng góc trời xa ... tặng người....
Khoác lên tấm áo Người Dưng
Câu thơ bỗng hoá... một vùng heo may!
Sắt se gió thổi trên tay
Nôn nao mây trắng xếp đầy ngổn ngang....!
Mong manh như chiếc lá vàng
Tròng trành chao đảo xoay ngang giữa trời!
Yêu hay là ghét, người ơi
Hờn hay là giân những lời vu vơ...?
Lẽ nào rút ruột nhả tơ
Nước sôi luộc kén, bơ vơ ...thân tằm!
Khoảng trời riêng cứ lặng thầm
Xôn xao ngõ vắng thăng trầm bể dâu
Tiếng lòng than thở đêm thâu
Sắt se gió thổi trên tay
Nôn nao mây trắng xếp đầy ngổn ngang....!
Mong manh như chiếc lá vàng
Tròng trành chao đảo xoay ngang giữa trời!
Yêu hay là ghét, người ơi
Hờn hay là giân những lời vu vơ...?
Lẽ nào rút ruột nhả tơ
Nước sôi luộc kén, bơ vơ ...thân tằm!
Khoảng trời riêng cứ lặng thầm
Xôn xao ngõ vắng thăng trầm bể dâu
Tiếng lòng than thở đêm thâu
Để cho tôi viết... những câu thơ buồn.......
Gió vờn tung quá khứ
Manh áo cũ khép tà
Và thế là khuy đứt
Kỷ niệm ùa chạy ra!
Em quờ tay vơ vội
Cất trở vào góc xa
Hoang mang lo lạc lối
Chiều buông trong nhạt nhoà.....!
Chia thời gian
Và thế là khuy đứt
Kỷ niệm ùa chạy ra!
Em quờ tay vơ vội
Cất trở vào góc xa
Hoang mang lo lạc lối
Chiều buông trong nhạt nhoà.....!
Chia thời gian
Một ngày trôi qua 24 tiếng đồng hồ
Em sống cho anh và con gần như tất cả
Sau khi trở về từ công sở
Sau khi anh ngủ say rồi, em mới lại là em!
Bao nhiêu năm bên nhau mọi thứ đã thân quen
Quen cả với những gì anh thay đổi
Em im lặng không có nghĩa là em không nói
Em nói bằng...những hao khuyết anh ơi !!!
Ai cũng có một góc khuất trong đời
Góc khuất của em, chính anh lại là người mở cửa
Những xao động ngày xưa...em không còn gặp nữa
Nay lại trở về... sau thay đổi nơi anh....
Ký ức xưa thì vẫn mãi tươi xanh
Bởi nó dừng lại thời sinh viên trong trẻo
Những trang đời bây giờ thì lúc tươi lúc héo
Vì đi cùng thời gian...
Không hờn trách anh đâu,
Nhưng nỗi buồn của em đã đến nhẹ nhàng
Và đậu lại trên trang thơ em viết.....
Anh có lẽ vô tâm chẳng bao giờ hay biết
Khoảng thời gian chuyển ngày...
Đã có lúc ...chia hai......!
Tình đã khép, thu không vàng nữa
Sao lá còn thắp lửa trên tay
Thẫn thờ nhìn sợi khói bay
Tàn tro ai đốt mà cay mắt mình....?
Ký ức khép, sao hình hài cũ
Khoảng mong manh cứ rủ nhau về
Heo may thổi dọc lời thề
Làm sao xõa tóc để che gió lùa.....?
Thẫn thờ nhìn sợi khói bay
Tàn tro ai đốt mà cay mắt mình....?
Ký ức khép, sao hình hài cũ
Khoảng mong manh cứ rủ nhau về
Heo may thổi dọc lời thề
Làm sao xõa tóc để che gió lùa.....?
Hồn thu em cất giấu
Mại mềm trong câu thơ
Nay mở ra xem lại
Hồn thu ơi..... sững sờ!
Thương mùa thu đã chết
Để nắng vàng hanh hao
Câu thơ còn hằn vết
Dấu heo may cứa vào!
Trả thu về trời đất
Câu thơ thành chênh vênh
Sóng không còn trong mắt
Niềm tin giờ lênh đênh....
Mại mềm trong câu thơ
Nay mở ra xem lại
Hồn thu ơi..... sững sờ!
Thương mùa thu đã chết
Để nắng vàng hanh hao
Câu thơ còn hằn vết
Dấu heo may cứa vào!
Trả thu về trời đất
Câu thơ thành chênh vênh
Sóng không còn trong mắt
Niềm tin giờ lênh đênh....
Em thiệt thòi hay em đang tham lam
Khi chấp chới giữa đôi bờ hư thực
Nửa bằng lòng với khung trời hạnh phúc
Nửa yếu mềm khao khát một bờ vai...?
Em dám đổi thay không, hay em muốn an bài
Xoay xở với gánh đầy vơi nhân thế
Giữ nụ cười trên môi để đêm về lặng lẽ
Đối diện mình đưa trăng khuyết vào thơ...?
Em khôn ngoan hay em quá dại khờ
Đành chấp nhận neo vào bờ tránh sóng
Và rụt rè không dám tìm khoảng nắng
Rồi chạnh lòng thờ thẫn ngắm chiều buông..?
Ai bắt mình đâu
Sao cứ tạo ra nhiều vòng xoáy tâm hồn
Để quay quắt, để vơi đầy trong ấy?
Khi lắng lại là khi ta chợt thấy
Cát sạn cuộc đời đã biết đọng thành thơ....
Khi chấp chới giữa đôi bờ hư thực
Nửa bằng lòng với khung trời hạnh phúc
Nửa yếu mềm khao khát một bờ vai...?
Em dám đổi thay không, hay em muốn an bài
Xoay xở với gánh đầy vơi nhân thế
Giữ nụ cười trên môi để đêm về lặng lẽ
Đối diện mình đưa trăng khuyết vào thơ...?
Em khôn ngoan hay em quá dại khờ
Đành chấp nhận neo vào bờ tránh sóng
Và rụt rè không dám tìm khoảng nắng
Rồi chạnh lòng thờ thẫn ngắm chiều buông..?
Ai bắt mình đâu
Sao cứ tạo ra nhiều vòng xoáy tâm hồn
Để quay quắt, để vơi đầy trong ấy?
Khi lắng lại là khi ta chợt thấy
Cát sạn cuộc đời đã biết đọng thành thơ....
Người đàn bà ấy ngồi nhìn ra cửa sổ
Không ngắm bóng mình trong gương
Lơ đãng hay đăm chiêu thả hồn vào gió
Đuổi theo những mộng mị vô thường....?
Không ngắm bóng mình trong gương
Lơ đãng hay đăm chiêu thả hồn vào gió
Đuổi theo những mộng mị vô thường....?
Bất giác đưa tay vuốt tóc
Nỗi buồn theo sợi rụng xuống vai
Nén nhẹ tiếng thở dài
Chị nhặt tóc lên vo cho tròn lại.
Những chấn song đã mòn bóng vết thời gian
Cái dáng ngồi vẫn không hề thay đổi
Những đắm đuối, những trở trăn, những dạn dày, nông nổi
Chị từng gói vào thơ để bay ra với mặt trời...
Nếu không có những ngày đếm giá trị Tự Do
Liệu chị có biết mình còn vùng ánh sáng?
Nếu không có một cuộc đời ảm đạm
Liệu có thoát thai không những con chữ, hình hài?
Nỗi buồn theo sợi rụng xuống vai
Nén nhẹ tiếng thở dài
Chị nhặt tóc lên vo cho tròn lại.
Những chấn song đã mòn bóng vết thời gian
Cái dáng ngồi vẫn không hề thay đổi
Những đắm đuối, những trở trăn, những dạn dày, nông nổi
Chị từng gói vào thơ để bay ra với mặt trời...
Nếu không có những ngày đếm giá trị Tự Do
Liệu chị có biết mình còn vùng ánh sáng?
Nếu không có một cuộc đời ảm đạm
Liệu có thoát thai không những con chữ, hình hài?
Em tiếc cho những muộn mằn còn sót lại chị ơi
Chiều chầm chậm ôm bờ vai mòn mỏi
Người đàn bà ấy đã soi gương trong bóng tối
Thắp lên cho mình một ngọn nến bình yên....
Chút chia sẻ này, xin chị nhận từ em!
Chiều chầm chậm ôm bờ vai mòn mỏi
Người đàn bà ấy đã soi gương trong bóng tối
Thắp lên cho mình một ngọn nến bình yên....
Chút chia sẻ này, xin chị nhận từ em!
Một nghìn đoá hồng cho ngày lễ Vu Lan
Một vạn tấm lòng thay làm sao Tình Mẹ
Anh đợi em cuối sân chùa lặng lẽ
"Nhớ anh không", một câu hỏi thay chào!
Khói nhang mờ cho ánh mắt chênh chao
Hai bố con nép vào chiều tĩnh lặng
Ngực áo anh cài hoa hồng đỏ thắm
Nếp váy con...bông hồng trắng rưng rưng...
Ngôn từ của em bỗng bối rối ngập ngừng
Lời bài hát chợt vọng dâng khe khẽ
"Bông hồng trắng cho những ai...cho những ai...không còn mẹ..."
Tiếng chuông chiều ngân buốt xé thinh không!
Tuổi 42 cha vẫn có hoa hồng
Con 7 tuổi đã cài lên hoa trắng
Giọt xót xa đậu trên mi nằng nặng
Em ngước nhìn trời cho xa xót đừng rơi!
Chạm tay vào nỗi đau người
Bông hồng trắng... trắng nỗi đời... ngổn ngang!
Một vạn tấm lòng thay làm sao Tình Mẹ
Anh đợi em cuối sân chùa lặng lẽ
"Nhớ anh không", một câu hỏi thay chào!
Khói nhang mờ cho ánh mắt chênh chao
Hai bố con nép vào chiều tĩnh lặng
Ngực áo anh cài hoa hồng đỏ thắm
Nếp váy con...bông hồng trắng rưng rưng...
Ngôn từ của em bỗng bối rối ngập ngừng
Lời bài hát chợt vọng dâng khe khẽ
"Bông hồng trắng cho những ai...cho những ai...không còn mẹ..."
Tiếng chuông chiều ngân buốt xé thinh không!
Tuổi 42 cha vẫn có hoa hồng
Con 7 tuổi đã cài lên hoa trắng
Giọt xót xa đậu trên mi nằng nặng
Em ngước nhìn trời cho xa xót đừng rơi!
Chạm tay vào nỗi đau người
Bông hồng trắng... trắng nỗi đời... ngổn ngang!