Thiên hạ muôn đời vẫn luôn ước ao thành đạt, và mưu cầu hạnh phúc. Nhưng thành đạt, hạnh phúc cũng năm ngả, bảy đường. Đâu phải làm quan to, vợ chồng môn đăng hộ đối, nhà cao cổng kín là ok! Quan to cũng lo trèo cao mỏi gối,té ngã không hay.Môn đăng hộ đối, kín cổng cao tường cũng có khi đổ vỡ vì xì lỗ mọt!
Có người cho rằng thành đạt là sự phấn đấu không mệt mõi, làm cho hết khả năng, không đầu hàng khó khăn, nghịch cảnh .Hạnh phúc là vượt lên được chính mình, là sống trọn tình nghĩa với duyên phận. Họ thường tìm thấy sự ổn định, trong cái thế bập bênh qua một điểm tựa. Họ san sẻ để bù vào thiếu thốn. Họ bằng lòng với những gì đã phấn đấu đạt được dù chẳng bằng ai…để rồi những lúc thấy đơn lẻ, chơi vơi họ âm thầm quay về với một cõi riêng tư , ở đó họ sống lại với những dĩ vãng có lúc ngọt ngào, nhưng đa phần là những nỗi buồn chất ngất.ở đó họ gặp lại một thời vang bóng, với những cuộc tình lãng mạn mà thường là tình đơn phương, có lúc họ là nhân vật chính có lúc họ là nạn nhân. Họ lại đối đầu với những cơn bão lòng, những vết thương tưởng đã liền sẹo…Bao giờ cũng vậy, khi khép lại cánh cửa dĩ vãng để về với đời thực, họ thường tự nhủ lòng: được-mất, thôi thế cũng huề. Họ không siêng đi chùa, lễ phật nhưng họ gần cõi niết bàn hơn ai hết, bởi họ có được một cái tâm sáng .Lẽ ra mình phải dùng một từ ngữ thân thương nào đấy, thay vì HỌ để viết về TIẾNG LÒNG, nhưng thiên hạ vẫn thế mà. Giới thiệu với các bạn thêm một chùm thơ nữa của TIẾNG LÒNG!
Gió từ biển xô đất liền thành bão
Anh xô vào em cơn bão của lòng tin
Ràn rạt gió, cây oằn mình chao đảo
Rưng rức em, hờn tủi một ánh nhìn!
Đất có thể phơi mình ra tránh bão
Bằng hoang vu, bằng trơ trọi cỗi cằn
Em tránh bão có thể nào dứt áo
Bước lạnh lùng qua mọi nỗi băn khoăn?!
Anh xô vào em cơn bão của lòng tin
Ràn rạt gió, cây oằn mình chao đảo
Rưng rức em, hờn tủi một ánh nhìn!
Đất có thể phơi mình ra tránh bão
Bằng hoang vu, bằng trơ trọi cỗi cằn
Em tránh bão có thể nào dứt áo
Bước lạnh lùng qua mọi nỗi băn khoăn?!
Tin thời tiết nhắc mọi người tránh bão
Từ khi mới hình thành đến lúc nó đi qua
Anh thổi bão mà không hề thông báo
Vì biết em yên ổn ở trong nhà!!!
Anh có nghĩ
Rồi đến lúc đất trời không còn bão
Hành tinh này trở lại thủa hồng hoang
Em vô cảm và không còn sợ bão
Bởi đã trở về... tay trắng với thời gian....!!!
Từ hai con đường vuông góc
Ngày mỗi ngày, mình lại đến gần nhau
Mây tương tư đã vương nhẹ trên đầu
Gió đồng cảm đã nhuốm màu nhung nhớ...
Em xao động trên con đường xưa đó
Do dự đôi lần trước ngả rẽ đèn xanh
Anh đang đợi em ở khoảng nắng mong manh
Em lùi lại....lo sợ mình say nắng....
Em cố gắng kéo dài thêm khoảng lặng
Để hồn mình mềm mại với giọt mưa
Để trái tim che chắn được gió lùa
Biết ngoái lại và nhìn xa phía trước....
Em đã chọn điểm ngã tư giao cắt
Chẳng có biển rẽ đâu. Đèn đỏ báo phân luồng
Nhìn anh qua, chầm chậm....phía khói sương...
Hạt mưa lạc... hoàng hôn buông tím phố....
"Hạnh phúc là bằng lòng với những gì mình có"
Em nghe chiều buôn buốt trượt qua tay...
Vẹn nguyên một mảnh trăng gầy
Em ôm hao khuyết cho đầy góc riêng!
Chỉ còn một chùm hoa
Nao lòng đang sót lại
Trên thân cây phượng già
****
Cả một hàng phượng vĩ
Lá xanh rì từ lâu
Riêng gốc cây cụt ngọn
Vẫn chùm hoa thắm màu.
Phải chăng từ thương tích
Cây gồng mình chịu đau
Để mùa sau kiêu hãnh
Trả tên về cho nhau?
****
Chỉ còn một chùm hoa
Như niềm tin sót lại
Cháy trên cây phượng già.
Nao lòng đang sót lại
Trên thân cây phượng già
****
Cả một hàng phượng vĩ
Lá xanh rì từ lâu
Riêng gốc cây cụt ngọn
Vẫn chùm hoa thắm màu.
Phải chăng từ thương tích
Cây gồng mình chịu đau
Để mùa sau kiêu hãnh
Trả tên về cho nhau?
****
Chỉ còn một chùm hoa
Như niềm tin sót lại
Cháy trên cây phượng già.
Sau những giọt nước mắt của em
Anh lại làm lành mua hoa hồng tặng vợ
Cứ mượn tay con để làm em không nỡ
Hờn giận mà chối từ.
Chẳng ai cầm vào cánh thắm thướt tha
Em sơ ý, gai đâm tay buốt giá
Con cứ vô tư khen hoa hồng đẹp quá
Mắt mẹ mờ hơi sương.
Mua hoa hồng, với anh, việc quá đỗi bình thường
Nhận hoa hồng, với em, cũng như thành thông lệ
Những vết gai đâm vào tay, có lẽ
Đang dần dần thành chai.
Ý nghĩa của hoa hồng, có lẽ
Cũng dần dần nhạt phai?
Anh lại làm lành mua hoa hồng tặng vợ
Cứ mượn tay con để làm em không nỡ
Hờn giận mà chối từ.
Chẳng ai cầm vào cánh thắm thướt tha
Em sơ ý, gai đâm tay buốt giá
Con cứ vô tư khen hoa hồng đẹp quá
Mắt mẹ mờ hơi sương.
Mua hoa hồng, với anh, việc quá đỗi bình thường
Nhận hoa hồng, với em, cũng như thành thông lệ
Những vết gai đâm vào tay, có lẽ
Đang dần dần thành chai.
Ý nghĩa của hoa hồng, có lẽ
Cũng dần dần nhạt phai?
Những buổi sáng phố đông
Người xe như mắc cửi
Em cứ dõi tìm giữa bao nhiêu chật chội
Bóng dáng người đàn ông tất bật chở con
Vội đến trường rồi vội đến cơ quan....
Vẫn biết cuộc đời này muôn mặt
Sao em không khỏi chạnh lòng
Người xe như mắc cửi
Em cứ dõi tìm giữa bao nhiêu chật chội
Bóng dáng người đàn ông tất bật chở con
Vội đến trường rồi vội đến cơ quan....
Vẫn biết cuộc đời này muôn mặt
Sao em không khỏi chạnh lòng
Ly cà phê nồng buổi sáng
Chẳng còn nhớ dấu tay anh
Chiều về ngang quán Phố Xanh
Ly bia nhớ vành môi cũ...
Anh giấu ở đâu bóng dáng người phụ nữ
Tảo tần, vun vén, hy sinh
Sao em thấy anh chỉ mỗi một mình
Đón đưa con, về ngang qua chợ?
Anh hoán đổi vai trò để mình thành người vợ
Người đàn bà của anh thì đã hoá làm chồng
Người trong cuộc biết có ngại ngùng không
Sao người dưng thấy như mình có lỗi...?!
Biết thơ là nông nổi
Nhưng em cứ giãi bày
Cho dù mình chẳng nới được vòng tay
Cũng tự gom mây che trời chiều bớt nắng....
Ly bia nhớ vành môi cũ...
Anh giấu ở đâu bóng dáng người phụ nữ
Tảo tần, vun vén, hy sinh
Sao em thấy anh chỉ mỗi một mình
Đón đưa con, về ngang qua chợ?
Anh hoán đổi vai trò để mình thành người vợ
Người đàn bà của anh thì đã hoá làm chồng
Người trong cuộc biết có ngại ngùng không
Sao người dưng thấy như mình có lỗi...?!
Biết thơ là nông nổi
Nhưng em cứ giãi bày
Cho dù mình chẳng nới được vòng tay
Cũng tự gom mây che trời chiều bớt nắng....
Xưa... em bảo mưa khóc
Thánh thót từng giọt rơi
Còn bây giờ em bảo
Tiếng mưa như đang cười!
Xưa....em còn nông nổi
Không biết giấu nỗi buồn
Cứ mỗi lần dỗi hờn
Cả đất trời đều khóc!
Nay....thì em đã khác
Cảm nhận bằng âm thanh
Dẫu phía ấy không anh
Mưa vẫn cười trong mắt !
Thánh thót từng giọt rơi
Còn bây giờ em bảo
Tiếng mưa như đang cười!
Xưa....em còn nông nổi
Không biết giấu nỗi buồn
Cứ mỗi lần dỗi hờn
Cả đất trời đều khóc!
Nay....thì em đã khác
Cảm nhận bằng âm thanh
Dẫu phía ấy không anh
Mưa vẫn cười trong mắt !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét