Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

ĐÔI MẮT (Tiếp theo )

(tiếp theo )
Tôi sống  kín đáo, dè dặt và thận trọng. Ơ cơ quan, tôi là người khá nổi tiếng. Một phần vì tôi tốt nghiệp thủ khoa của khóa học, một phần vì những bài thơ, xã luận, châm biếm tôi viết đều được đăng trên báo Đòan cơ sở, nam nữ thanh niên các phân xưởng, phòng ban lai rai xuống xưởng, xúm đọc những gì tôi viết một cách thích thú, có lẽ tôi chọc đúng chỗ ngứa, hay đánh trúng chữ Nhẫn trong họ. Một phần nữa đó là vị trí làm việc của tôi, dù không có chức vụ gì chính thức, nhưng tôi nắm giữ khá nhiều những yếu tố nhạy cảm, nhiều người trước tôi đã bị kỷ luật vì dính tiêu cực, sau lưng cũng có lắm kẻ ngắm nghía chơi trò bắn tỉa, nhưng vô vọng( vì tôi là người cuối cùng kiểm kê, bàn giao để giải thể đơn vị). Tuy vậy ở nhà nàng tôi luôn tìm thấy sự bình yên, không phòng vệ, không tránh né. Dần dần, nơi ấy cũng có nhiều chàng trai ghé qua, có người ngồi đồng cả buổi bất kể sáng, chiều, tối sớm. Tôi chẳng bận tâm họ là ai, bởi khi có mặt tôi, mấy cô em nàng và cả nàng nữa lại xúm xít bên tôi, rồi vị khách ấy sẽ mãi mãi là Quí khách !
Một chiều xuân, tôi ra nhà nàng để mua ít hoa về chưng tết. Tôi dắt chiếc xe đạp qua cổng, vào đến sân cũng chẳng thấy ai. Dựng xe bên gốc nhãn tôi vòng ra sau nhà. Bỗng tôi khựng lại , ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt.Mấy chị em nàng, quần vén lên quá gối, khoe những đôi chân trắng ngần, mặt ai cũng ửng hồng trong ráng chiều, những giọt mồ hôi long lanh, lấp lánh như kim cương, đôi thùng tưới hình nón cụt ,treo đong đưa nơi đầu đòn gánh tre, nhịp nhàng, nhún nhảy theo từng bước chân. Những nàng tiên nối bước nhau lội xuống  ao cuối vườn, khom người múc đầy đôi gánh, dáng thon thả, những đường cong quyến rũ, chợt ẩn ,chợt hiện trong màn nước trắng xóa từ hai vòi sen ,tưới đều trên những luống hoa. Xa xa, tíếng sóng biển rì rào vọng lại, gíó chiều ùa đến như nôn nao, như rạo rực sức xuân, cả vườn hoa như vỡ òa. Hoa đồng tiền xòe to đôi mắt, nhìn tôi cười tinh nghịch, những khóm mào gà đỏ, tía lúc lắc gật đầu,  tóc tiên lượn lờ quanh những đám hoa bươm bướm, cẩm chướng rực rỡ, chúng nô đùa, rượt đuổi nhau rộ lên từng đợt, như sóng cuộn dâng trào. Hình như những cánh hoa lay ơn màu tím đồi sim, đã nhìn thấy tôi-người khách lạ-nên chúng thẹn thùng nép vào nách lá…và hòang hôn ấy đọng lại mãi trong tôi.
Tối hôm ấy, tôi viết một bài thơ

“Trong vườn chiều ấy xuân vừa đến
Hoa nở ngập ngừng níu bước chân
Tôi người khách lạ dù quen lắm
Bối rối nhìn…em đẹp đến ngỡ ngàng”
……….
Em không là công chúa của rừng hoa
Không là khúc nhạc, bản tình ca
Nhưng sao xao xuyến lòng anh quá
Đời dễ thương khi em trồng hoa”
Viết xong tôi ngồi ngẩn người không biết tặng ai. Nàng hay em nàng? Ai cũng đẹp, cũng dễ thương , ai tôi cũng yêu, cũng mến cả. Thực bụng mà nói: nàng bằng tuổi tôi nên nàng đã mất đi phần nào sự hấp dẫn, quyến rũ của tuổi đôi mươi, em nàng thì chưa có được sự chín chắn, tế nhị của người trưởng thành…suy đi ngẫm lại tôi tự chửi mình “Đồ tồi !” Rốt cục tôi chỉ là một kẻ “Nuôi cò”. May có em thằng bạn đang siêng năng ra thăm nơi ấy, tôi gửi nó đem ra giùm, còn tặng ai chắc nó tự biết.!
Dần dần, tôi thấy nơi ấy không còn bình yên nữa.bạn bè chửi tôi :“Đồ inox ướp đá, đồ kỳ đà cản mũi…” Tôi cứ  tự biện hộ: mình chẳng làm gì sai, chưa bao giờ mình có lời tán tỉnh chị em nàng, chưa bao giờ mình rủ rê hò hẹn…mình là ai mà cản mũi được thiên hạ.! Rồi một buổi tối, ngồi ngòai hiên chuyện tro, có cả mẹ nàng, thỉnh thỏang tôi nghe tiếng thở dài, mẹ nàng bóng gió nói đến chuyện hôn nhân của nàng…tôi cứ nghĩ người già hay lo xa ấy mà. Tối hôm đó tôi không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại nghe tiếng thở dài của mẹ nàng. Tôi bắt đầu thấy cắn rứt trong tâm, hình như tôi đã bắt cây cầu qua ốc đảo ấy, đã làm những cái kén rách nát và tằm đã thành nhộng, nhưng tôi lại không giúp họ hóa bướm, để hồn bướm mơ tiên và có ngày gặp tiên…Ở cơ quan cũng nhiều thay đổi, gia đình tôi cũng lắm chuyện buồn phiền , tôi thấy quẩn trí, cuối cùng tôi quyết định ra đi, ra  đi để chạy trốn chính mình,  đến một nơi thật xa; miền Nam. Tôi đã quen với cảnh chia ly, kẻ ở người đi nên chẳng muốn cho ai biết , nhưng chiều hôm ấy trước ngày đi, em nàng đưa cho tôi một lá thư, trong đó nàng chép cho tôi bài thơ “Tống Biệt Hành “ 
“ Đưa người sao không đưa sang sông
Mà nghe tiếng sóng vọng trong lòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hòang hôn trong mắt trong…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét