Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

ĐÔI MẮT ( Phần cuối )



Rồi một chiều xuân, tôi quay về chốn xưa, sau nhiều năm biền biệt. Nơi ấy giờ hoang vắng, vườn xưa xơ xác, lá rơi đầy, có một quán cafe ở trong, nhiều thứ đã đổi thay, chỉ còn duy nhất con đường cát lún trước cổng nhà nàng là nguyên vẹn. Dường như nó cố tình nằm đó như một chứng nhân của quá khứ, nơi đây đã níu giữ bao bước chân người ra đi, làm nản lòng kẻ muốn tới…
Nàng đã có chồng và hai cô bé gái, nhà nàng bây giờ ra mặt tiền của con đường thuở ấy rất có giá . Tối tôi ra thăm nàng, nàng có vẽ ngỡ ngàng và vui lắm, thấy nàng lăng xăng, lúng túng với hai con mình tôi thấy thật tội nghiệp. Dường như nàng không bao giờ già đi trong mắt , trong tim tôi. Nàng bận rộn chuyện nội trợ nên tôi ngồi chơi một mình, ông xã nàng đứng trước hiên nhà tưới cây, tôi với anh ấy đúng là hai người xa lạ, chỉ nói với nhau vài câu xã giao rồi phần ai nấy biết.Tôi chợt nhớ ngày xưa tôi đã từng như thế, luôn tin rằng ai có đến nhà nàng đi nữa,  tôi cũng không mấy quan tâm, vì cuối cùng họ cũng là QUÍ KHÁCH.
Mấy năm trước có lần nàng gửi cho tôi ,nói là cho mượn thôi một cuốn sách :GIẢ DỤ TA YÊU NHAU của ĐÒAN THẠCH BIỀN.Tôi đọc nhiều lần cuốn này và còn giữ đến bây giờ.Nếu cuộc đời cho ta nhiều cơ hội để giả dụ như thế, chắc đỡ buồn biết mấy! Tôi đứng dậy từ giả chồng nàng ra về, lúc ấy nàng còn bận rộn sau nhà. Vào lại SG tôi nhận được thư nàng trách móc tôi, sao vội đến thế, nàng đang sửa soạn cho hai cô con gái ra chào làm quen với chú, chú bỏ đi mất tiêu, nàng sợ chồng nàng đã có điều gì không đúng với tôi, thật ra thì tại tính nàng vẫn thế :   hay lo xa những chuyện không đâu !
Tôi dần hiểu ra một điều, suốt bao năm tôi biền biệt, không thư từ với nàng nhưng nàng vẫn nhớ đến tôi, nàng đã vào SG thử tìm tôi trong cái thành phố xô bồ ấy. Rồi nàng lên ĐL gặp cô gái mà tôi đã từng yêu thương trên ấy…nàng dõi theo bước tôi qua. Còn tôi quá tệ, cứ nghĩ rằng một đi không trở lại, mà đâu biết rằng đời còn dài, tôi vẫn còn phải về thăm nàng lai rai, nhìn ngắm hai cô con gái nàng lớn khôn, với vẻ tò mò thích thú. Hình như lần nào về ĐN tôi cũng ghé thăm nàng, lần nào cũng vậy tôi ngồi với ba mẹ con nàng chuyện trò vui vẽ, có lúc chỉ có tôi với hai con nàng thôi, vẫn thấy rất vui, cứ như là tôi đang nhập vai lại thuở xưa. Các con nàng không giống nàng, hay mấy dì lắm, chúng chỉ biết gọi tôi là CHÚ GÌ Ở SG thôi, còn nàng tóc đã bạc nhiều, cả nhà nàng đã đi nước ngoài hết, nhưng hình như không mấy hạnh phúc ở nơi đất khách. Có lần nàng nói với tôi, cần phải có một mái ấm gia đình, bởi không thể lang thang cả đời, nàng đọc được suy nghĩ ấy trong tôi, khi tôi chăm chú nhìn ngắm con nàng, tôi vốn thích trẻ con mà !
Rồi tôi lập gia đình, có con trai, con gái. Tôi đưa con về thăm nàng ,dù nàng không có ở nhà. Tôi lại ra đi, nhưng từ nay tôi và nàng thỉnh thỏang gửi vài dòng cho nhau qua mail .Tình cảm con người thật lạ, nhiều lúc ngỡ đã quên nhưng sao còn nhớ mãi. Một lần tôi nói với nàng, trong tôi luôn tồn tại ba người phụ nữ, nếu hòa thành một thì tốt vô cùng , đó là nàng, cô nàng ở ĐL  người tôi từng yêu và bà xã. Phải chi nhà nước bãi bỏ chế độ một vợ, một chồng thì đỡ biết mấy,hình như  tôi nghe tiếng nàng hét to : đồ ngụy biện! Nhớ đến nàng tôi lại nhớ một ca khúc tiền chiến : CÔ LÁNG GIỀNG.

Cô láng giềng ơi.
Nay mối duyên xưa đành đã lỡ rồi
Chân bước xa xa dần miền quê
Ai biết cho bao giờ tôi về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét