PHÁO KÍCH
Nhà tôi ở Đà Nẵng, thành phố lớn
nhất miền Trung, lớn thứ hai ở miền Nam từ trước đến nay. ĐN ngày xưa
chỉ có ba quận, quận 1 và 2 ở bờ tây sông Hàn, nằm ven quốc lộ 1, nối liền Bắc
Nam. Quận Ba, nơi gia đình tôi sống nằm trên bán đảo Sơn Trà, ba mặt là sông và
biển. Phía Bắc là dãy Sơn Trà, quanh năm mây trôi lang thang, có lúc kéo dài ra
đến tận cửa sông Hàn như một dòng suối bạc, hai con mắt thần ( hai quả cầu màu
trắng )trên đỉnh cao, hệ thống ra đa của quân đội Mỹ. Phía Nam là năm ngọn núi
thấp lô nhô, gọi là Ngũ Hành Sơn hay Non Nước. xa hơn nữa là các xã vùng biển
của tỉnh Quảng Nam : Hòa Hải, Điện Ngọc, Điện Nam, Cẩm Phô, Cẩm Kim…Hội An. Mặt
đông của quận Ba là bao la trời biển, bãi biển ngày xưa rất hoang sơ, có nhiều
rừng dương liễu, những bụi găng đầy gai và rau muống biển. Đi dọc bờ biển cả
chục cây số chỉ có ba khu vực có nhà ở: một cô nhi viện ở bãi biển Mỹ Khê, khu
cư xá sĩ quan Cộng Hòa trên con đường nối dài với cầu Trịnh Minh Thế và tu viện
thánh Paolo ở bãi biển Bắc Mỹ An. Bên tây của quận Ba là dòng sông Hàn, một con
sông khá sâu và rộng. Quận Ba nối với hai quận kia bằng một cây cầu sắt (cầu
Trịnh Minh Thế ) và những chuyến đò qua lại trên sông, có một bến phà cho lọai
phà gỗ lớn, phương tiện chủ yếu để qua lại, nhà tôi chỉ cách bến phà vài trăm
mét.
So với hai quận kia thì quận Ba rất
nghèo, dọc bờ sông là những căn nhà “chồ””lụp sụp, lọai nhà giống nhà sàn nhưng
cắm chân dưới sông, vách , mái làm bằng phế liệu : tole cũ, vỏ thùng phuy, vỏ
thùng thiếc, thùng đạn, giấy dầu ( giấy tráng nhựa đường )…mỗi nhà “chồ” thường
có chiếc ghe ( thuyền ) nhỏ, sống bằng bán buông hàng rong, đổi nước ngọt cho
các tàu chở hàng, đưa người qua lại trên sông. Sâu vào trong quận Ba chỉ có một
con đường lớn, trãi dài từ cảng Tiên Sa vào tới Hòa Hải…Hội An, ba con đường
nhánh, một ở dưới chân Sơn Trà, nối cảng Tiên Sa với làng cá Thọ Quang, một
nhánh nối bến phà với bãi biễn Mỹ Khê và một nhánh nối cẩu TMT với khu dân
cư đàng hòang nhất thời đó: khu An Cư
1,2,3 và 4, cùng với khu cư xá sĩ quan CH. Hai trường lâu đời nhất quận Ba đều
nằm ở nơi này: trường tiểu học An Hải, trường trung học Đông Giang. Dân quận Ba
sống tập trung quanh ba nhánh đường ấy, phần lớn đất ruộng trồng các lọai rau và
hoa, còn lại là gò cát với những bụi tre gai, những bụi găng, cây bời lời…
So với hai quận kia thì quận Ba rất
giàu về quân sự. Sơn Trà có hệ thống ra đa, căn cứ trinh sát điện tử, sân bay
trực thăng trên đỉnh núi. Dưới chân núi có quân cảng Tiên Sa nơi đóng quân
thường trực của Hải quân Mỹ, tàu chiến thường vào đây neo đậu, có lúc tàu
chiến, tàu đổ bộ ( gọi là tàu há mồm ) đi vào sông Hàn neo đậu gần đầu cầu TMT.
Gần nhà tôi có tổng kho An Đồn ( hệ thống kho hậu cần lớn nhất miền Trung của
Mỹ ), đối diện tổng kho là căn cứ xe tăng, thiết giáp, cũng có sân bay trực thăng
ở đây.Xa hơn một tí là căn cứ lính Mỹ và kho quân tiếp vụ (các lọai thực phẩm
như đường, sửa, thuốc lá, bánh kẹo, café đóng hộp ), xa xa nữa là sân bay Nước
Mặn…với rất nhiều hăng ga ( hầm chứa máy bay , từ ngòai nhìn vào thấy chúng
giống như những vòm cung úp xuống ).Từ nhà tôi, bước vài bước ra bờ sông ,nhìn
sang bên kia thấy Lãnh Sự Quán Mỹ, một tòa nhà đồ sộ, kiên cố sơn trắng, ngay
trước mặt nó luôn có một con tàu đẹp nhất sông Hàn thời đó neo đậu, con tàu
nhiều tầng, nhiều ô cửa sổ, có sân bay trực thăng trên nóc tàu, sơn màu trắng
tóat với chữ thập đỏ to tướng, tàu bệnh viện dã chiến ( hình như của Tây Đức )
Có lúc tôi tự hỏi: trẻ con trên thế
giới thích chơi trò gì nhất. Với bọn tôi thời ấy, mà hình như tất cả trẻ con
Việt Nam
đều như vậy, thích nhất là trò chơi đánh giặc giả. Cả bọn chia hai phe, lợi
dụng địa hình, địa vật: bụi cây, bờ cỏ, góc nhà ẩn nấp rồi bắn nhau pằng, pằng…
Tôi vẫn còn nhớ vài câu thơ rất xưa :
“Con nhớ ngày xưa tuổi chín mười
Con cùng chúng bạn chơi giặc giả
Lấy cây làm súng thi nhau bắn
Đạn nổ trên môi, mẹ mĩm cười.
Những lần chiến bại con hãy khóc
Mẹ đến bên con để dỗ dành
Mẹ khẽ mắng yêu: “quân tệ nhỉ !
Không thương nhau, lại nỡ giết nhau
đành
Bây giờ những ngã đường hoang phế
Quê hương đầy rẫy lửa căm thù
Ngước mặt nhìn dòng lệ nóng
Sầu nào hơn lòng mẹ thiên thu”
Vũ khí cũng rất đa dạng, đơn sơ thì
có cây súng làm bằng một đọan lá chuối, nhờ mấy anh lớn rọc hết lá hai bên, cắt
vào sống lá từng đọan năm bảy phân, nhưng không cho đứt hẳn, rồi bẻ lên như hộp
tiếp đạn, gặp địch, đưa súng lên ngắm kỹ rồi vút mạnh, đọan bẹ đập xuống: bẹp,
bẹp bẹp…”trúng rồi chết đi!”. Phức tạp hơn một tí có súng bắn đạn bời lời. Súng
làm bằng đọan tre ngắn, lấy que cời than thông một lỗ tròn làm nòng, chuốt một
que tre đặc, thật bóng làm chốt. Đạn là trái bời lời tròn và trơn vì mũ trái
này rất nhớt, bỏ đạn vào nòng, núp kín trong lùm, thấy địch vào tầm ngắm, bắn
một phát “bụp “, đụng đâu da đỏ ké, rát rạt, tương tự lọai này có súng ám sát,
nòng bằng ống đồng của bút nguyên tử (bút bi), đạn là lọai cây mủ, vỏ dày, cứ
cắm ống đồng vào lớp vỏ cây rối lắc nhẹ ra, sẽ có viên đạn tròn, bắn ở cự ly
gần. Lựu đạn được làm bằng dây thép đai kiện hàng của quân đội, cắt từng đọan
dài ngắn đủ cỡ, uốn cong thành cánh cung nhỏ, ghép lồng vào nhau nhiều lớp,
ngòai cùng là thanh thép uốn thành hình số 2, rất giống cái mỏ vịt của lựu đạn
thật ( lựu đạn M26, lựu đạn cà na, mãng cầu )gài vào nhau, khi ném trái lựu đạn
rơi xuống đất sẽ bung ra, những mảnh thép bị uốn cong sẽ bật ra, tưng lên tứ
phía bắn vào người đau điếng…Nhưng có lẽ trò chơi pháo kích là hấp dẫn nhất và
cũng nguy hiểm nhất, có khi gây ra cảnh cháy nhà thật.
Trò chơi pháo kích xuất phát từ đám
trẻ ở khu gia binh An Nhơn, đám vợ con lính sống trong trại, gần tổng kho An
Đồn, họ có rất nhiều thuốc bồi (một lọai thuốc súng hình trụ, nhỏ cỡ đầu que
diêm, dài chừng ô vuông trang vỡ học, suốt chiều dài thuốc có lỗ bé tí để thông
khí ). Bọn tôi phải lấy dây thun ( dây cao su đủ màu ), bi ve, vỏ các bao thuốc
lá: salem ,
basto, manbro, rubbi…( gấp hình tam giác) để đổi về. Thuốc bồi được bọc kín
trong giấy bạc bao thuốc lá, xoắn chặt hai đầu, bỏ vào cái lon sửa bò đã mài
mất nắp trên, lấy thêm vài viên đạn AR15,hay đạn súng lục,( xóm tôi thời ấy rất
dễ tìm những thứ này ) dùng cái chày đâm ớt tỏi , cà thật mạnh vào cổ viên đạn,
cà qua lại nhiều lần là có thể lấy đầu đạn ra, trút thuốc vào trên lớp thuốc
bồi.Trò chơi đã đến hồi hấp dẫn, cả bọn lén lén cầm cái lon ra chổ thích hợp,
ít người qua lại, ban đêm càng thú vị, tìm sẵn chổ nấp rồi quẹt diêm thả vào lon
sửa bò, lửa bùng lên trong lon, đám thuốc bồi cháy,xé mí giấy bạc rồi bay vọt
lên không trung, chúng giống như hỏa tiễn phóng vèo vèo, xịt khói đằng sau, có
viên bay rất xa, có viên vừa bay ra khỏi bệ phóng ( lon sửa bò ) đã hạ độ cao,
chuyển hướng bay ngoằn nghèo, rượt theo mấy ông nhóc chưa tìm được chổ nấp, cả
đám reo hò, có viên bay thẳng lên nóc nhà tranh gần đó, cả đám hết hồn vừa la
:“cháy ,cháy!” vừa chạy trốn. Lúc này mà bị bắt, chắc chắn nhóc nào cũng bị
“nướng” cái mông như bánh tráng ( bánh đa ).Thời ấy,đâu có nhà trẻ, ít trường
học, 7,8 tuổi vẫn còn quanh quẫn ở nhà với mẹ, cha chú thì đi lính CH, chỉ sợ
nhất mấy ông anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét