(Phần một)
“ Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời
Để nhìn đời và để làm duyên
Đời cho em đôi mắt màu đen
Để thương để nhớ, để ghen, để hờn…”
Nàng không có đôi mắt màu đen, bị cận, nên lúc nào cũng đeo đôi kiếng dầy cộm, mọi thứ nàng nhìn đều không thực, bỏ kiếng ra đã thấy khác, nên nàng thiếu tự tin. Nàng thấy hình như mình không may mắn. Nàng sợ ra đường, sợ tự mình đi xe, ngại tiếp xúc rồi dần dần nàng thấy ên lòng trong vỏ kén của mình.thêm vào đấy nàng hay đau ốm vặt nên tự mình nhận vai trò “thần giữ đền”,ai đi đâu thì đi nàng cứ việc ở nhà, tìm vui với sách báo, với những nhân vật trong tiểu thuyết, nàng đọc nhiều thứ và khi trích dẫn thì hổng sai lấy nửa chữ. Gia đình nàng có một ngôi nhà khang trang, chung quanh là sân rộng, một khỏang vườn trồng hoa quanh năm thơm ngát, vài gốc nhãn lồng sai trái ngọt lịm, một ốc đảo bình yên giữa lòng thành phố lớn nhất miền Trung này.
Tôi lúc ấy vừa trở về từ chiến trường K,chưa trút bỏ được bộ quân phục dù đã bạc màu. Tôi thấy lạc lõng giữa phố phường nơi bao năm tôi sống. Tôi ngạc nhiên với cách sống của thiên hạ, họ bon chen, đạp nhau để ngoi lên. Họ trả ơn những người đã hy sinh tuổi xuân và xương máu ở chiến trường, để bảo vệ sự bình yên của họ, bằng cái nhìn ái ngại, xót xa thương hại. Họ cứ tự cho rằng chỉ họ mới là kẻ khôn ngoan, đáng sống. Tôi thấy mất niềm tin vào những gì mình được học và nghi ngờ những thành tích đầu bảng mình luôn giành được…nhưng chất lính trong tôi đâu dễ hạ gục, tôi âm thầm đấu tranh để lật đổ ho : những kẻ cơ hội. Cuộc đấu tranh ấy làm tôi thấy đơn độc, lẻ loi, mệt mỏi.
Một hôm, thằng bạn gần nhà dẫn tôi ra gặp nàng. Lần đầu chẳng mấy ấn tượng, tôi không còn nhớ chút xíu nào buổi đầu gặp gỡ ấy. Nhưng rồi suốt nhiều năm, tuần nào tôi cũng về nơi ấy đúng vào tối chủ nhật.
Nơi ấy tôi có thể tự do vui đùa, trò chuyện với mấy chị em nàng- “ngũ long công chúa”. Tự do nói và nghe những gì thích , chẳng phải e dè, thận trọng.ở đó luôn có tách trà thơm mùi sen, có tiếng sóng vọng về từ bãi biển Mỹ Khê, nơi mà chiều nào đi làm về, tôi cũng chạy ra đá bóng, bơi lội cho đến lúc tối hẳn. Nơi ấy có những đêm ngắm trăng qua vườn nhãn,nghe tiếng thì thầm mộng mị, của những luống hoa ngái ngủ, dưới ánh trăng trong…
Hình như gia đình nàng luôn dành cho tôi những tình cảm thắm nồng, cứ mỗi lần tôi đến, mấy chị em lại lăng xăng trà nước, rồi quây quanh cái bàn lớn ở phòng khách.Tôi có lối nói chuyện khá thẳng thắn, dễ mích lòng, nhưng bù lại vốn sống của tôi khá phong phú, bởi từ nhỏ đã lặn lội buôn bán trên đường phố, vẫn còn khóat trên người bộ áo ,quần màu lá rừng K, siêng đọc sách, truyện, các tạp sang khoa học phổ thông…tôi có một mớ kiến thức đồ sộ, vừa đủ để lúc nào gặp nhau cũng rôm rả , vừa đủ để san sẻ, để tạo nên những buổi tối vui vẻ, ấm cúng…Riêng với nàng, ngồi trước tôi nàng luôn gỡ cặp kiếng đặt lên bàn, để tôi được thấy mắt nàng cười, mắt nàng không là đôi mắt màu đen, không biết hờn, ghen và cũng chẳng biết làm duyên, nhưng đôi mắt ấy luôn trong sáng, luôn lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn đời, nhìn người, mãi mãi trong tôi ấy là đôi mắt đẹp rạng ngời của trẻ thơ !
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét