Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

NỬA HỒN ĐÀ LẠC





    Một sáng xuân 29 âm lịch, tôi gom mớ áo quần nhét vào túi xách, khóat lên người chiếc áo gío mong manh,dắt chiếc xe SangYang 90 phân khối ra đường ,rồi khóa cửa phòng trọ.Một chút do dự thóang qua, tôi nổ máy xe rồi lên đường.
Sài Gòn vào xuân thiên hạ nhộn nhịp sắm sửa ,phố xá như tươi mới với những đường hoa, hội chợ…Tết ở SG thường vắng người hơn, dân nhập cư kéo nhau về quê, dù phải chui rúc, chen chân bó gối trên những chiếc xe khách một hai ngày trời, họ vẫn lũ lượt kéo nhau về, bỏ lại chốn phồn hoa đô thị, bao ngày tháng kiếm cơm mà giờ như xa lạ.
    Tôi lướt xe qua vài con phố quen thuộc, không ùn tắc như mọi ngày nữa, cứ rồ ga rồi vọt, tôi hướng ra quốc lộ 1A, tăng tốc. Sài Gòn-Thủ Đức-Biên Hòa-Đồng Nai…càng ra xa thành phố người càng thưa dần, đầu óc tôi càng suy nghĩ mông lung…Đến ngã ba Dầu Giây tôi dừng lại ,ghé bên đường mua ổ bánh mì kẹp thịt, rồi vào quán cafe ngã người ra ghế, vừa điểm tâm vừa ngắm người qua lại, vừa suy tư…
Nghe nói theo truyền thuyết thì ngã ba này là nơi Lạc Long Quân và Au Cơ chia tay nhau :người về hướng đông với những miền đất trãi dài ven biển, người về hướng bắc với đồi núi nhấp nhô…Với tôi đây là ngã ba lòng, bởi mỗi lần đến đây lòng tôi lại  dâng lên những nỗi niềm khó tả. Sau lưng tôi là Sài Gòn , nơi tôi tha phương cầu thực, là quê hương thứ hai sau này , cũng là nơi chán nhất mỗi độ xuân về.Rẽ phải là khúc ruột miền Trung, nơi tôi sinh ra, lớn lên, gắn bó một quãng dài thời thơ ấu, nhiều kỷ niệm không quên với những bãi cát dài ven con sóng…Rẽ trái lên kia là phố núi mộng mơ, nơi nửa hồn tôi đà lạc ( đã đi lạc đâu đó ), nơi tôi gặp em, người yêu dấu một thời, nơi mà mỗi lần đến đó tôi lại ngân nga điệp khúc 
“Ta vẫn chờ em, trên bao la đồi nương, trên mênh mông chiều sương…”