Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

NỬA HỒN ĐÀ LẠC (phần hai )



Tôi hồi tưởng lại ba xuân trước, lúc còn ở ké Ký túc xá  ĐH Bách Khoa với mấy đứa bạn, năm hết tết tới, sinh viên lần lượt trả phòng,gói đồ về quê, nhìn tới ngó lui chỉ còn mấy đứa nghèo quá, hoặc không muốn về lãng vãng trong sân. Nghĩ tới cảnh ngồi suốt ngày trên ghế đá công viên,nhai mì gói sống, nghe pháo nổ đì đùng ( thời ấy vẫn còn đốt pháo), thấy chán. Bỗng QT thằng bạn cao khều, đen thui rũ rê
-”Tui có bà chị họ ở Đà Lạt, hồi nào tới giờ chưa gặp. Ông có muốn lên trễn ăn tết không? “ Không cần phải hỏi thêm, tôi với nó hăng hái lên đường.
Đà Lạt mộng mơ, tôi với nó chỉ nghe, thấy qua báo, đài, qua lời thiên hạ cũng đã háo hức lắm rồi. Dân SG đâu lạ gì ĐL, hơi có tiền là họ kéo cả nhà lên đó ăn tết hoặc ra Vũng Tàu ( bây giờ còn có thêm nhiều resort ở Mũi Né, hay bay ra Phú Quốc…),đây lên đó hơn ba trăm cây số, đường sá cũng dễ đi, vé xe đò cũng lo được…Tôi kéo cao cổ áo gió cho đỡ lạnh, hai bên cửa  xe đồi núi nhấp nhô, những rừng thông vi vu, ẩn hiện vài ngôi biệt thự cổ kính. Lần đầu đến ĐL, tôi như bị hút hồn bởi vẻ đẹp của thiên nhiên, của không khí trong lành. Nhà bà con của QT ở đường TTH, hai vợ chồng công nhân viên, hai con, một chị gái học cấp ba, cậu em trai nhỏ hơn 4 tuổi, một gia đình lý tưởng. Hai thằng tui như khách quý, có thêm cái máy ảnh và chiếc xe máy, thế là tha hồ khám phá.Sáng sớm, quen thói SG mới 5giờ hai thằng bật dậy, vừa tợp ngụm nước súc miệng đã nhăn mặt: chà lạnh gớm !Ông anh QT lục trong tủ lấy hai cái áo giả da dầy cộm : “mặc vào đi, cóng bây giờ”.Hai thằng mở cửa dắt xe lên đường…mới chạy đâu được chút xíu, tay chân lạnh cóng, không cầm nổi tay lái đành dắt bộ cho ấm. ĐL sáng sớm còn dầy sương, sương mù rong chơi trên những con phố nhấp nhô, thấp thóang những ngôi nhà gỗ, thấp, mái ngói cao vút, phòng ngủ thường bố trí ngay bên mái nghiêng ấy, rất ấm cúng, xinh xắn, nhìn ra hai ô cửa nhỏ ở đầu hồi nhà, xa xa là những đồi thông còn say ngủ. Giờ này dân ĐL còn quấn chăn, chỉ có đám du lịch như tụi tôi mới ra đường.
Ghé vào quán café ven đường, hai thằng tui ngồi co rúm . Những bóng người ẩn hiện trong sương mù, theo những nẻo đường nhấp nhô đánh võng. Cũng dễ dàng phân biệt, dân ĐL không cao lắm, đa số trông lam lũ trên những cánh đồng rau, củ, quả hay các vườn hoa,với những chiếc xe Mink, Simson chất đầy rau quả lấp cả người lái , chạy lăng xăng ,phần lớn phái nữ mặc áo len đan dầy, với nữ sinh màu áo len còn là đồng phục, nam thường khóat áo giả da dầy cộm, đeo găng tay da khi đi xe máy.Còn lại, hình như là đông hơn, khách du lịch từ khắp nơi, nhiều nhất là từ SG, đi đâu cũng đụng du khách, nhà hàng, khách sạn, quán ăn…du khách tán gẫu với khách du lịch.
Nắng lên ĐL rực rỡ, bốn phương, tám hướng đều là hoa và hoa, tầng tầng lớp lớp hoa, thành phố vạn hoa thật không hổ danh, xa hơn là màu xanh của những hồ nước, những đồi thông…Hai thằng tui “nhổ neo”.Suốt ngày hai thằng lang thang từ nhà xuống khu Hòa Bình, chạy ven hồ Xuân Hương, vòng lên vườn hoa thành phố, ghé lại Viện Nghiên cứu Hạt nhân (nơi này có rất nhiều giống phong lan tuyệt đẹp), rồi đi xa hơn qua thung lũng Tình Yêu, dinh Bảo Đại, hồ Than Thở. ĐL không có đèn xanh, đèn đỏ, không có CSGT nên tha hồ chạy xe. Hôm sau hai thằng thăm thác Cam Ly, thác Prent, Thác Datanla…hai cuộn film thay nhau hết sạch mà còn quá nhiều tuyệt tác chưa ghi lại được.
Hôm sau, hai thằng tui đem xuống một Minilab ở khu HB để rửa film, nhưng không tráng ra hình vì chưa có tiền. Chiều ghé lại lấy , một cô gái dễ thương, vồn vã chào hỏi rồi đưa ra một bì thư dầy cộm. Tôi hết hồn mở ra, 72 tấm hình cùng 2 cuộn film. Tôi xin lại biên nhận để kiểm tra. Lúc này rất đông khách, nhân viên ai cũng bận, hai thằng tui nhìn nhau lo lắng, rõ ràng biên nhận ghi rõ chỉ rửa film, đâu có bao nhiêu tiền, nhưng trên phong bì lại ghi số tiền khá lớn (so với vốn liếng của hai thằng lúc ấy) vì có cả 72 tấm ảnh.Tôi gõ gõ lên quầy kiếng, cô gái quay lại, tôi đưa biên nhận và nói chỉ lấy film thôi mà. Lúc này mới thấy cô bé  xinh làm sao, khuôn mặt tròn dễ thương,tóc búi gọn,mắt to tròn đen lấy, mũi cao, miệng hơi mím, mặc áo sơmi trắng gấp lên trông khỏe khoắn, tay vẫn cầm bút, mặt hơi nghiêng lên nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, giọng cô bé rất hay, cứ như diễn viên lồng tiếng trong film hoạt hình thiếu nhi:
-Cho em xem lại đi, chết rồi ! Sorry, sorry ! em lộn mất rồi, thôi lấy dùm em đi !
-Sorry, sorry chi nữa em ! giữ lại đi. Tụi anh đâu có đủ tiền nên mới rửa film thôi.
Cô bé lấy xấp hình ra xem.
-72 tấm hình rất đẹp, không hư tấm nào. Anh chụp ảnh rất có nét chuyên nghiệp, lấy dùm em đi,bỏ uổng lắm!
-Bọn anh cũng thấy tiếc nhưng không có tiền, mà đâu phải lỗi tại tụi anh !
-Em sorry, sorry rồi mà. Ông chủ mà biết chắc đuổi em luôn. Em xin tiền ba mẹ cũng được, nhưng biết làm gì với chừng đó hình, chờ em chút nhé ! khách tới đông quá nè !
Hai thằng tui lui ra ngòai hội ý, thấy cũng tội nghiệp cô bé nhưng…móc hết túi áo, túi quần hai đứa ra đếm, vẫn còn thừa một ít, nhưng giờ đến tết lấy gì xài đây trời, còn phải mua vé về SG nữa mới chết chứ. QT đưa tôi tiền :-“Ông vô đó năn nỉ mà không được thì lấy đại cho rồi , về ăn ké anh chị mấy ngày têt, xin luôn 2 vé xe chứ biết sao !”
Tôi bước vào quầy, khách đông quá. Tôi chống cằm, tì tay lên góc kiếng, tranh thủ ngắm em. Cô bé quay lại
-Anh lấy dùm em nhé, thông cảm mà !
-Anh thì thông cảm cho em được rồi đó. Nhưng ngày tết, không biết có ai thông cảm cho tụi anh ăn,ở ké mấy ngày.
-Anh nói thiệt không đó !
-Không thiệt thì nãy giờ anh đứng đây chi cho mỏi cẳng !
-Ủa, vậy mà em tưởng nãy giờ anh đứng nhìn em ! ( chảnh giữ há ! ). Anh cứ ghé nhà em cũng được, ba mẹ em ở đường NĐC.
-Nhưng anh không biết em là ai, thì làm sao tới thăm ba mẹ em được ! Cô bé lấy miếng giấy nhỏ ghi mấy dòng đưa tôi. Tôi vẫy tay chào ra về. Vừa bước ra cửa, thằng bạn chộp lấy tờ giấy
-Hẹn hò gì đây . Em: ĐNMT, ngày tháng năm sinh, nơi làm việc Minilab,số…khu HB-ĐL. NHà ở…đường NĐC.
-Tờ giấy viết gì mầy ?chưa đọc mầy đã giật tay trên rồi. Tôi đọc rồi gấp lại bỏ vào túi áo. Bỗng tôi thấy có gì đó ngờ ngợ. Tôi lại lấy ra xem , đó là nữa mảnh thiệp sinh nhật, đọc dòng ngày tháng năm sinh, tôi lật đồng hồ lên nhìn.
-Trời ! đúng là nghèo gặp eo. Quen chi đúng ngày sinh nhật, hôm nay em, MT tròn 19 tuổi!
Tôi nhìn dáo dác, tìm một  cửa hàng quà lưu niệm, mua tấm thiệp sinh nhật, ghi vội mấy dòng rồi quay lại, đặt lên mặt quày kiếng, gõ gõ , cô bé tới
-Chúc em sinh nhật vui vẽ, nếu có duyên thì mai mốt mình gặp lại em nhé !

Về SG được mấy tháng, tôi vào làm việc trong phòng kỷ thuật của một xí nghiệp nhựa, hai ba đứa cùng ra thuê phòng trọ ở quận 10, sống chung với chủ nhà. Duyên nợ xui khiến sao xí nghiệp lại tổ chức đi tham quan ĐL, bọn tôi ở khách sạn Hải Sơn, khu HB, nhìn xéo qua bên kia là Minilab nơi em làm việc. Mấy ngày ở ĐL, thiên hạ nói tui tự nhiên đổi tính, lúc nào cũng sung, ai nhờ mua film, rửa ảnh là dọt liền, tới đâu cũng khen đẹp , cũng hối mọi người chụp hình…tối đến, tôi len lén bỏ đòan tranh thủ thăm em. Đêm nào cũng vậy, sau 10 giờ khách vắng, tôi với em mới có dịp chuyện trò tâm sự. Đêm cuối em trực, tôi ở lại rất khuya, khép hờ cánh cửa tha hồ tâm sự, bỗng một ông sồn sồn, mặt đỏ gay kéo cửa bước vào, em có vẽ sợ hãi, tôi đứng dậy định sực ổng mấy câu : người đâu mà mất lịch sự, đã đóng cửa còn vào không thèm hỏi ai. Em bấm tôi, run run, rồi nhanh tay lấy một bì thư lớn đựng hình, ghi mấy dòng lên mãnh giấy nhỏ kẹp vào, đưa tôi”Của anh nè, cầm về, trễ rồi !”.Tôi hậm hực bước ra. Tờ giấy ghi 4 giờ sáng ! Cả đêm không ngủ được chờ sáng chạy qua. Vừa gõ cửa đã thấy em chờ, kéo nhẹ cửa bước vào, em ôm tôi cười nắc nẻ, hồi hôm ông chủ đi kiểm tra đó, xém chết chùm !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét