Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

SUY NGẪM THƠ TIẾNG LÒNG



Thiên hạ muôn đời vẫn luôn ước ao thành đạt, và mưu cầu hạnh phúc. Nhưng thành đạt, hạnh phúc cũng năm ngả, bảy đường. Đâu phải làm quan to, vợ chồng môn đăng hộ đối, nhà cao cổng kín là ok! Quan to cũng lo trèo cao mỏi gối,té ngã không hay.Môn đăng hộ đối, kín cổng cao tường cũng có khi đổ vỡ vì xì lỗ mọt!
Có người cho rằng thành đạt là sự phấn đấu không mệt mõi, làm cho hết khả năng, không đầu hàng khó khăn, nghịch cảnh .Hạnh phúc là vượt lên được chính mình, là sống trọn tình nghĩa với duyên phận. Họ thường tìm thấy sự ổn định, trong cái thế bập bênh qua một điểm tựa. Họ san sẻ để bù vào thiếu thốn. Họ bằng lòng với những gì đã phấn đấu đạt được dù chẳng bằng ai…để rồi những lúc thấy đơn lẻ, chơi vơi họ âm thầm quay về với một cõi riêng tư , ở đó họ sống lại với những dĩ vãng có lúc ngọt ngào, nhưng đa phần là những nỗi buồn chất ngất.ở đó họ gặp lại một thời vang bóng, với những cuộc tình lãng mạn mà thường là tình đơn phương, có lúc họ là nhân vật chính có lúc họ là nạn nhân. Họ lại đối đầu với những cơn bão lòng, những vết thương tưởng đã liền sẹo…Bao giờ cũng vậy, khi khép lại cánh cửa dĩ vãng để về với đời thực, họ thường tự nhủ lòng: được-mất, thôi thế cũng huề. Họ không siêng đi chùa, lễ phật nhưng họ gần cõi niết bàn hơn ai hết, bởi họ có được một cái tâm sáng .Lẽ ra mình phải dùng một từ ngữ thân thương nào đấy, thay vì HỌ để viết về TIẾNG LÒNG, nhưng thiên hạ vẫn thế mà. Giới thiệu với các bạn thêm một chùm thơ nữa của TIẾNG LÒNG!



Gió từ biển xô đất liền thành bão
Anh xô  vào em cơn bão của lòng tin
Ràn rạt gió, cây oằn mình chao đảo
Rưng rức em, hờn tủi một ánh nhìn!

Đất có thể phơi mình ra tránh bão
Bằng hoang vu, bằng trơ trọi cỗi cằn
Em tránh bão có thể nào dứt áo
Bước lạnh lùng qua mọi nỗi băn khoăn?!

Tin thời tiết nhắc mọi người tránh bão
Từ khi mới hình thành đến lúc nó đi qua
Anh thổi bão mà không hề thông báo
Vì biết em yên ổn ở trong nhà!!!

Anh có nghĩ
Rồi đến lúc đất trời không còn bão
Hành tinh này trở lại thủa hồng hoang
Em vô cảm và không còn sợ bão
Bởi đã trở về... tay trắng với thời gian....!!!


Từ hai con đường vuông góc
Ngày mỗi ngày, mình lại đến gần nhau
Mây tương tư đã vương nhẹ trên đầu
Gió đồng cảm đã nhuốm màu nhung nhớ...

Em xao động trên con đường xưa đó
Do dự đôi lần trước ngả rẽ đèn xanh
Anh đang đợi em ở khoảng nắng mong manh
Em lùi lại....lo sợ mình say nắng....

Em cố gắng kéo dài thêm khoảng lặng
Để hồn mình mềm mại với giọt mưa
Để trái tim che chắn được gió lùa
Biết ngoái lại và nhìn xa phía trước....

Em đã chọn điểm ngã tư giao cắt
Chẳng có biển rẽ đâu. Đèn đỏ báo phân luồng
Nhìn anh qua, chầm chậm....phía khói sương...
Hạt mưa lạc... hoàng hôn buông tím phố....

"Hạnh phúc là bằng lòng với những gì mình có"
Em nghe chiều buôn buốt trượt qua tay...

Vẹn nguyên một mảnh trăng gầy
Em ôm hao khuyết cho đầy góc riêng!


Chỉ còn một chùm hoa
Nao lòng đang sót lại
Trên thân cây phượng già
****
Cả một hàng phượng vĩ
Lá xanh rì từ lâu
Riêng gốc cây cụt ngọn
Vẫn chùm hoa thắm màu.

Phải chăng từ thương tích
Cây gồng mình chịu đau
Để mùa sau kiêu hãnh
Trả tên về cho nhau?
****
Chỉ còn một chùm hoa
Như niềm tin sót lại
Cháy trên cây phượng già.


Sau những giọt nước mắt của em
Anh lại làm lành mua hoa hồng tặng vợ
Cứ mượn tay con để làm em không nỡ
Hờn giận mà chối từ.

Chẳng ai cầm vào cánh thắm thướt tha
Em sơ ý, gai đâm tay buốt giá
Con cứ vô tư khen hoa hồng đẹp quá
Mắt mẹ mờ hơi sương.

Mua hoa hồng, với anh, việc quá đỗi bình thường
Nhận hoa hồng, với em, cũng như thành thông lệ

Những vết gai đâm vào tay, có lẽ
Đang dần dần thành chai.
Ý nghĩa của hoa hồng, có lẽ
Cũng dần dần nhạt phai?


Những buổi sáng phố đông
Người xe như mắc cửi
Em cứ dõi tìm giữa bao nhiêu chật chội
Bóng dáng người đàn ông tất bật chở con
Vội đến trường rồi vội đến cơ quan....

Vẫn biết cuộc đời này muôn mặt
Sao em không khỏi chạnh lòng
Ly cà phê nồng buổi sáng
Chẳng còn nhớ dấu tay anh
Chiều về ngang quán Phố Xanh
Ly bia nhớ vành môi cũ...

Anh giấu ở đâu bóng dáng người phụ nữ
Tảo tần, vun vén, hy sinh
Sao em thấy anh chỉ mỗi một mình
Đón đưa con, về ngang qua chợ?

Anh hoán đổi vai trò để mình thành người vợ
Người đàn bà của anh thì đã hoá làm chồng
Người trong cuộc biết có ngại ngùng không
Sao người dưng thấy như mình có lỗi...?!

Biết thơ là nông nổi
Nhưng em cứ giãi bày
Cho dù mình chẳng nới được vòng tay
Cũng tự gom mây che trời chiều bớt nắng....


Xưa... em bảo mưa khóc
Thánh thót từng giọt rơi
Còn bây giờ em bảo
Tiếng mưa như đang cười!

Xưa....em còn nông nổi
Không biết giấu nỗi buồn
Cứ mỗi lần dỗi hờn
Cả đất trời đều khóc!

Nay....thì em đã khác
Cảm nhận bằng âm thanh
Dẫu phía ấy không anh
Mưa vẫn cười trong mắt !

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

ĐÔI MẮT ( Phần cuối )



Rồi một chiều xuân, tôi quay về chốn xưa, sau nhiều năm biền biệt. Nơi ấy giờ hoang vắng, vườn xưa xơ xác, lá rơi đầy, có một quán cafe ở trong, nhiều thứ đã đổi thay, chỉ còn duy nhất con đường cát lún trước cổng nhà nàng là nguyên vẹn. Dường như nó cố tình nằm đó như một chứng nhân của quá khứ, nơi đây đã níu giữ bao bước chân người ra đi, làm nản lòng kẻ muốn tới…
Nàng đã có chồng và hai cô bé gái, nhà nàng bây giờ ra mặt tiền của con đường thuở ấy rất có giá . Tối tôi ra thăm nàng, nàng có vẽ ngỡ ngàng và vui lắm, thấy nàng lăng xăng, lúng túng với hai con mình tôi thấy thật tội nghiệp. Dường như nàng không bao giờ già đi trong mắt , trong tim tôi. Nàng bận rộn chuyện nội trợ nên tôi ngồi chơi một mình, ông xã nàng đứng trước hiên nhà tưới cây, tôi với anh ấy đúng là hai người xa lạ, chỉ nói với nhau vài câu xã giao rồi phần ai nấy biết.Tôi chợt nhớ ngày xưa tôi đã từng như thế, luôn tin rằng ai có đến nhà nàng đi nữa,  tôi cũng không mấy quan tâm, vì cuối cùng họ cũng là QUÍ KHÁCH.
Mấy năm trước có lần nàng gửi cho tôi ,nói là cho mượn thôi một cuốn sách :GIẢ DỤ TA YÊU NHAU của ĐÒAN THẠCH BIỀN.Tôi đọc nhiều lần cuốn này và còn giữ đến bây giờ.Nếu cuộc đời cho ta nhiều cơ hội để giả dụ như thế, chắc đỡ buồn biết mấy! Tôi đứng dậy từ giả chồng nàng ra về, lúc ấy nàng còn bận rộn sau nhà. Vào lại SG tôi nhận được thư nàng trách móc tôi, sao vội đến thế, nàng đang sửa soạn cho hai cô con gái ra chào làm quen với chú, chú bỏ đi mất tiêu, nàng sợ chồng nàng đã có điều gì không đúng với tôi, thật ra thì tại tính nàng vẫn thế :   hay lo xa những chuyện không đâu !
Tôi dần hiểu ra một điều, suốt bao năm tôi biền biệt, không thư từ với nàng nhưng nàng vẫn nhớ đến tôi, nàng đã vào SG thử tìm tôi trong cái thành phố xô bồ ấy. Rồi nàng lên ĐL gặp cô gái mà tôi đã từng yêu thương trên ấy…nàng dõi theo bước tôi qua. Còn tôi quá tệ, cứ nghĩ rằng một đi không trở lại, mà đâu biết rằng đời còn dài, tôi vẫn còn phải về thăm nàng lai rai, nhìn ngắm hai cô con gái nàng lớn khôn, với vẻ tò mò thích thú. Hình như lần nào về ĐN tôi cũng ghé thăm nàng, lần nào cũng vậy tôi ngồi với ba mẹ con nàng chuyện trò vui vẽ, có lúc chỉ có tôi với hai con nàng thôi, vẫn thấy rất vui, cứ như là tôi đang nhập vai lại thuở xưa. Các con nàng không giống nàng, hay mấy dì lắm, chúng chỉ biết gọi tôi là CHÚ GÌ Ở SG thôi, còn nàng tóc đã bạc nhiều, cả nhà nàng đã đi nước ngoài hết, nhưng hình như không mấy hạnh phúc ở nơi đất khách. Có lần nàng nói với tôi, cần phải có một mái ấm gia đình, bởi không thể lang thang cả đời, nàng đọc được suy nghĩ ấy trong tôi, khi tôi chăm chú nhìn ngắm con nàng, tôi vốn thích trẻ con mà !
Rồi tôi lập gia đình, có con trai, con gái. Tôi đưa con về thăm nàng ,dù nàng không có ở nhà. Tôi lại ra đi, nhưng từ nay tôi và nàng thỉnh thỏang gửi vài dòng cho nhau qua mail .Tình cảm con người thật lạ, nhiều lúc ngỡ đã quên nhưng sao còn nhớ mãi. Một lần tôi nói với nàng, trong tôi luôn tồn tại ba người phụ nữ, nếu hòa thành một thì tốt vô cùng , đó là nàng, cô nàng ở ĐL  người tôi từng yêu và bà xã. Phải chi nhà nước bãi bỏ chế độ một vợ, một chồng thì đỡ biết mấy,hình như  tôi nghe tiếng nàng hét to : đồ ngụy biện! Nhớ đến nàng tôi lại nhớ một ca khúc tiền chiến : CÔ LÁNG GIỀNG.

Cô láng giềng ơi.
Nay mối duyên xưa đành đã lỡ rồi
Chân bước xa xa dần miền quê
Ai biết cho bao giờ tôi về…

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

ĐÔI MẮT (Tiếp theo )

(tiếp theo )
Tôi sống  kín đáo, dè dặt và thận trọng. Ơ cơ quan, tôi là người khá nổi tiếng. Một phần vì tôi tốt nghiệp thủ khoa của khóa học, một phần vì những bài thơ, xã luận, châm biếm tôi viết đều được đăng trên báo Đòan cơ sở, nam nữ thanh niên các phân xưởng, phòng ban lai rai xuống xưởng, xúm đọc những gì tôi viết một cách thích thú, có lẽ tôi chọc đúng chỗ ngứa, hay đánh trúng chữ Nhẫn trong họ. Một phần nữa đó là vị trí làm việc của tôi, dù không có chức vụ gì chính thức, nhưng tôi nắm giữ khá nhiều những yếu tố nhạy cảm, nhiều người trước tôi đã bị kỷ luật vì dính tiêu cực, sau lưng cũng có lắm kẻ ngắm nghía chơi trò bắn tỉa, nhưng vô vọng( vì tôi là người cuối cùng kiểm kê, bàn giao để giải thể đơn vị). Tuy vậy ở nhà nàng tôi luôn tìm thấy sự bình yên, không phòng vệ, không tránh né. Dần dần, nơi ấy cũng có nhiều chàng trai ghé qua, có người ngồi đồng cả buổi bất kể sáng, chiều, tối sớm. Tôi chẳng bận tâm họ là ai, bởi khi có mặt tôi, mấy cô em nàng và cả nàng nữa lại xúm xít bên tôi, rồi vị khách ấy sẽ mãi mãi là Quí khách !
Một chiều xuân, tôi ra nhà nàng để mua ít hoa về chưng tết. Tôi dắt chiếc xe đạp qua cổng, vào đến sân cũng chẳng thấy ai. Dựng xe bên gốc nhãn tôi vòng ra sau nhà. Bỗng tôi khựng lại , ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt.Mấy chị em nàng, quần vén lên quá gối, khoe những đôi chân trắng ngần, mặt ai cũng ửng hồng trong ráng chiều, những giọt mồ hôi long lanh, lấp lánh như kim cương, đôi thùng tưới hình nón cụt ,treo đong đưa nơi đầu đòn gánh tre, nhịp nhàng, nhún nhảy theo từng bước chân. Những nàng tiên nối bước nhau lội xuống  ao cuối vườn, khom người múc đầy đôi gánh, dáng thon thả, những đường cong quyến rũ, chợt ẩn ,chợt hiện trong màn nước trắng xóa từ hai vòi sen ,tưới đều trên những luống hoa. Xa xa, tíếng sóng biển rì rào vọng lại, gíó chiều ùa đến như nôn nao, như rạo rực sức xuân, cả vườn hoa như vỡ òa. Hoa đồng tiền xòe to đôi mắt, nhìn tôi cười tinh nghịch, những khóm mào gà đỏ, tía lúc lắc gật đầu,  tóc tiên lượn lờ quanh những đám hoa bươm bướm, cẩm chướng rực rỡ, chúng nô đùa, rượt đuổi nhau rộ lên từng đợt, như sóng cuộn dâng trào. Hình như những cánh hoa lay ơn màu tím đồi sim, đã nhìn thấy tôi-người khách lạ-nên chúng thẹn thùng nép vào nách lá…và hòang hôn ấy đọng lại mãi trong tôi.
Tối hôm ấy, tôi viết một bài thơ

“Trong vườn chiều ấy xuân vừa đến
Hoa nở ngập ngừng níu bước chân
Tôi người khách lạ dù quen lắm
Bối rối nhìn…em đẹp đến ngỡ ngàng”
……….
Em không là công chúa của rừng hoa
Không là khúc nhạc, bản tình ca
Nhưng sao xao xuyến lòng anh quá
Đời dễ thương khi em trồng hoa”
Viết xong tôi ngồi ngẩn người không biết tặng ai. Nàng hay em nàng? Ai cũng đẹp, cũng dễ thương , ai tôi cũng yêu, cũng mến cả. Thực bụng mà nói: nàng bằng tuổi tôi nên nàng đã mất đi phần nào sự hấp dẫn, quyến rũ của tuổi đôi mươi, em nàng thì chưa có được sự chín chắn, tế nhị của người trưởng thành…suy đi ngẫm lại tôi tự chửi mình “Đồ tồi !” Rốt cục tôi chỉ là một kẻ “Nuôi cò”. May có em thằng bạn đang siêng năng ra thăm nơi ấy, tôi gửi nó đem ra giùm, còn tặng ai chắc nó tự biết.!
Dần dần, tôi thấy nơi ấy không còn bình yên nữa.bạn bè chửi tôi :“Đồ inox ướp đá, đồ kỳ đà cản mũi…” Tôi cứ  tự biện hộ: mình chẳng làm gì sai, chưa bao giờ mình có lời tán tỉnh chị em nàng, chưa bao giờ mình rủ rê hò hẹn…mình là ai mà cản mũi được thiên hạ.! Rồi một buổi tối, ngồi ngòai hiên chuyện tro, có cả mẹ nàng, thỉnh thỏang tôi nghe tiếng thở dài, mẹ nàng bóng gió nói đến chuyện hôn nhân của nàng…tôi cứ nghĩ người già hay lo xa ấy mà. Tối hôm đó tôi không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại nghe tiếng thở dài của mẹ nàng. Tôi bắt đầu thấy cắn rứt trong tâm, hình như tôi đã bắt cây cầu qua ốc đảo ấy, đã làm những cái kén rách nát và tằm đã thành nhộng, nhưng tôi lại không giúp họ hóa bướm, để hồn bướm mơ tiên và có ngày gặp tiên…Ở cơ quan cũng nhiều thay đổi, gia đình tôi cũng lắm chuyện buồn phiền , tôi thấy quẩn trí, cuối cùng tôi quyết định ra đi, ra  đi để chạy trốn chính mình,  đến một nơi thật xa; miền Nam. Tôi đã quen với cảnh chia ly, kẻ ở người đi nên chẳng muốn cho ai biết , nhưng chiều hôm ấy trước ngày đi, em nàng đưa cho tôi một lá thư, trong đó nàng chép cho tôi bài thơ “Tống Biệt Hành “ 
“ Đưa người sao không đưa sang sông
Mà nghe tiếng sóng vọng trong lòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hòang hôn trong mắt trong…”

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

ĐÔI MẮT



(Phần một)



“ Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời

Để nhìn đời và để làm duyên

Đời cho em đôi mắt màu đen

Để thương để nhớ, để ghen, để hờn…”

Nàng không có đôi mắt màu đen, bị cận, nên lúc nào cũng đeo đôi kiếng dầy cộm, mọi thứ nàng nhìn đều không thực, bỏ kiếng ra đã thấy khác, nên nàng thiếu tự tin. Nàng thấy hình như mình không may mắn. Nàng sợ ra đường, sợ tự mình đi xe, ngại tiếp xúc rồi dần dần nàng thấy ên lòng trong vỏ kén của mình.thêm vào đấy nàng hay đau ốm vặt nên tự mình nhận vai trò “thần giữ đền”,ai đi đâu thì đi nàng cứ việc ở nhà, tìm vui với sách báo, với những nhân vật trong tiểu thuyết, nàng đọc nhiều thứ và khi trích dẫn thì hổng sai lấy nửa chữ. Gia đình nàng có một ngôi nhà khang trang, chung quanh là sân rộng, một khỏang vườn trồng hoa quanh năm thơm ngát, vài gốc nhãn lồng sai trái ngọt lịm, một ốc đảo bình yên giữa lòng thành phố lớn nhất miền Trung này.

Tôi lúc ấy vừa trở về từ chiến trường K,chưa trút bỏ được bộ quân phục dù đã bạc màu. Tôi thấy lạc lõng giữa phố phường nơi bao năm tôi sống. Tôi ngạc nhiên với cách sống của thiên hạ, họ bon chen, đạp nhau để ngoi lên. Họ trả ơn những người đã hy sinh tuổi xuân và xương máu ở chiến trường, để bảo vệ sự bình yên của họ, bằng cái nhìn ái ngại, xót xa thương hại. Họ cứ tự cho rằng chỉ họ mới là kẻ khôn ngoan, đáng sống. Tôi thấy mất niềm tin vào những gì mình được học và nghi ngờ những thành tích đầu bảng mình luôn giành được…nhưng chất lính trong tôi đâu dễ hạ gục, tôi âm thầm đấu tranh để lật đổ ho : những kẻ cơ hội. Cuộc đấu tranh ấy làm tôi thấy đơn độc, lẻ loi, mệt mỏi.

Một hôm, thằng bạn gần nhà dẫn tôi ra gặp nàng. Lần đầu chẳng mấy ấn tượng, tôi không còn nhớ chút xíu nào buổi đầu gặp gỡ ấy. Nhưng rồi suốt nhiều năm, tuần nào tôi cũng về nơi ấy đúng vào tối chủ nhật.

Nơi ấy tôi có thể tự do vui đùa, trò chuyện với mấy chị em nàng- “ngũ long công chúa”. Tự do nói và nghe những gì thích , chẳng phải e dè, thận trọng.ở đó luôn có tách trà thơm mùi sen, có tiếng sóng vọng về từ bãi biển Mỹ Khê, nơi mà chiều nào đi làm về, tôi cũng chạy ra đá bóng, bơi lội cho đến lúc tối hẳn. Nơi  ấy có những đêm ngắm trăng qua vườn nhãn,nghe tiếng thì thầm mộng mị, của những luống hoa ngái ngủ, dưới ánh trăng trong…

Hình như gia đình nàng luôn dành cho tôi những tình cảm thắm nồng, cứ mỗi lần tôi đến, mấy chị em lại lăng xăng trà nước, rồi quây quanh cái bàn lớn ở phòng khách.Tôi có lối nói chuyện khá thẳng thắn, dễ mích lòng, nhưng bù lại vốn sống của tôi khá phong phú, bởi từ nhỏ đã lặn lội buôn bán trên đường phố, vẫn còn khóat trên người bộ áo ,quần màu lá rừng K, siêng đọc sách, truyện, các tạp sang khoa học phổ thông…tôi có một mớ kiến thức đồ sộ, vừa đủ để lúc nào gặp nhau cũng rôm rả , vừa đủ để san sẻ, để tạo nên những buổi tối vui vẻ, ấm cúng…Riêng với nàng, ngồi trước tôi nàng luôn gỡ cặp kiếng đặt lên bàn, để tôi được thấy mắt nàng cười, mắt nàng không là đôi mắt màu đen, không biết hờn, ghen và cũng chẳng biết làm duyên, nhưng đôi mắt ấy luôn trong sáng, luôn lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn đời, nhìn người, mãi mãi trong tôi ấy là đôi mắt đẹp rạng ngời của trẻ thơ !

(còn tiếp)