Thấm thóat mà đã 3 năm, nửa hồn tôi đà lạc đâu đó trên bao la đồi nương, trên mênh mông chiều sương. Tôi như người tưng tửng, có lúc làm việc như điên khùng, có lúc nằm dài trên bàn trong phòng, cứ canh chừng tiếng chuông điện thọai reo là nhỏm dậy mong chờ. Cũng may, phòng kỷ thuật có 9 người, chị trưởng phòng là phó giám đốc, còn lại 8 nam đều độc thân. Ban giám đốc chỉ quản lý tụi tôi bằng công việc, còn thời gian thì thỏai mái. Những lúc bận rộn, 5 giờ sáng bọn tôi đã lăng xăng đủ việc, trưa 1, 2 giờ mới xuống bếp ăn tập thể, 9, 10 giờ đêm mới nghĩ, rồi nằm luôn trên bàn mà ngủ không về nhà trọ. Có hôm rỗi việc, vào một lúc kiểm tra máy móc ,thiết bị thấy ổn là mỗi đứa một đường, chỉ còn lại một hai người trực. Dạo ấy tôi thường ở lại trực, không phải tôi siêng mà vì tôi trực luôn điện thọai đường dài ! Hồi đó chưa có mạng di động, điện thọai đường dài phải qua tổng đài và phải đăng ký số với cơ quan để thanh tóan tiền cước.Tôi và em thường hẹn nhau sau 10 giờ đêm, vì lúc ấy trên ĐL khách đã vắng, còn dưới này chỉ có công nhân làm việc ca 3, bảo vệ và trực kỷ thuật mà thôi. Phòng làm việc trên lầu, mở cửa sổ là thấy bàn bảo vệ, nhưng đi xuống phải vòng qua dãy máy dài đang vận hành, ban đầu nghe tiếng chuông tôi hay thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, nhưng sau một thời gian, thì chỉ cần nghe tiếng chị, em công nhân ca ba nhao nhao, là tôi biết mình có điện thoại !Em có chất giọng trong trẻo, ngọt ngào nên dễ thu hút sự chú ý, còn tôi- nhân viên kỷ thuật luôn được ban giám đốc ưu ái, công nhân hay nhờ vã, quan tâm, nên nhất cữ nhất động đều dễ nổi đình, nổi đám :dạo này anh chàng bị sơn nữ hớp hồn rồi ! Chị trưởng phòng tổ chức thì nhắc nhở: mấy tháng này, một nửa tiền lương bay lên ĐL theo hóa đơn điện thọai rồi, lấy gì mà ăn để nuôi dưỡng tình yêu đây em ?
Em cũng “trốn ba mẹ””xuống SG thăm tôi vài lần. Lần đầu , tôi chở em loanh quanh, rồi gửi xe vào chợ Bến Thành, chưa tới chợ, trời chợt đổ mưa, hai đứa dắt nhau chạy trên phố đông người, trong màn hơi nước mờ ảo, em cười hạnh phúc. Con gái ĐL về SG rất dễ nhận ra bởi nước da trắng nõn (ở trễn quanh năm trùm chăn,kín áo mà !), lại còn đôi gò má như phớt lớp bụi phấn hồng. Tối hôm ấy về, anh chị chủ nhà trọ rất thương và tin tôi, nên cho em ở lại trong phòng cho vui ! 10 giờ đêm tôi lôi mấy cái mền hôi sì của thằng bạn ra, hai thằng tôi nằm phòng khách ngủ. Tôi ngủ ngon lành, còn TS ( bạn cùng phòng trọ với tôi ) cứ trăn trở, vật vã, sáng ra chị chủ nhà thắc mắc, nó nói tỉnh bơ: em không ngủ được, cứ nhắm mắt là mơ thấy MT!- Ôi cái thằng này !
Ba năm ấy tôi cũng năm lần, bảy lượt lên ĐL. Một điều thật khó tin là chưa bao giờ tôi dạo phố núi cùng em, cũng chưa đến nhà em lần nào. Em luôn bận rộn với công việc ! Mỗi lần lên tôi lại mướn một phòng ở trọ gần khu HB. ĐL làm nhà trọ cũng khá đơn giản, một dãy phòng bằng ván san sát nhau, vừa để lọt cái giường với cái tủ nhỏ xíu, trần phòng ngay sát trên đầu, cuối dãy là nhà vệ sinh, tắm rửa, nhìn giống chuồng chim bồ câu, nhưng khá ấm áp.Tôi thường lang thang một mình , ban đầu còn ngắm cảnh xem hoa, nhưng riết rồi chán và thấy cô đơn, bởi ĐL chỉ dành cho đôi lứa chứ chẳng dành cho dân đơn côiTối dạo phố ĐL cứ tưởng lầm mình đang lội xuống hồ Xuân Hương, phố xá nhấp nhô chìm trong sương mù, nhìn phía trước mờ mịt, thấp thóang ánh đèn quanh hồ, nhưng chỉ là những ảo giác ,vì hết đi xuống lũng chìm trong làn sương buốt giá, lại đi lên đồi, sau lưng là bóng tối của những cánh rừng thông, phía trước là trung tâm thành phố sáng ánh đèn của khu HB nhộn nhịp. Nghe nói có nhiều người buồn quá, hay thất tình, nhảy xuống hồ XH tự tử, có lý lắm vì hồ nằm dưới thấp, gần khu trung tâm, đêm cứ nhắm ánh đèn mà đi sẽ đến đấy, lỡ nhảy thử là đi luôn vì lạnh cóng làm sao bơi được ! Lang thang hòai cũng nản, tôi ra ngồi uống bia một mình ở quán cóc ngay thềm chợ, nhìn qua bên minilab của em. Gia đình chủ quán quen mặt tôi, cứ thấy tôi lên là mua nước đá ( dân Đl đâu uống bia có đá ), ban đầu tôi còn ngồi đàng hòang trên ghế đẩu, vừa uống, vừa kể chuyện đùa vui với mấy cô con gái chủ quán, được vài chai tôi leo lên ghế ngồi xổm, kéo cổ áo trùm kín, vừa lai rai, vừa nhìn xuống chờ cửa hiệu vắng khách tranh thủ thăm em!
Có lần tôi đã viết cho em rằng: thời gian là thử thách, mà lòng người đâu phải cánh chim bay. Xa em rồi mới thấy mình cô đơn, trống trãi biết bao. Mỗi lần nghĩ đến em là thấy nôn nao, nhớ da diết. Nhưng nhìn về tương lai xa vời vợi và đầy những khó khăn. Hơn 300 km chỉ mất 7,8 giờ chạy xe, vậy mà để bên nhau trong một mái ấm gia đình, như em và tôi đều ao ước ,có khi phải mất 7,8 năm. Không bao giờ tôi hứa điều gì, mà chưa chắc sẽ làm được ,và tôi không có quyền mong em chờ đợi. Một công việc ổn định cho em ở SG, hoặc cho tôi ở ĐL, hai ta như đôi quang gánh, ở yên thì cân bằng trong tư thế bập bênh, còn chạy về với nhau thì dễ đổ vỡ. Em không thể bỏ công việc vì sợ sẽ mất, tôi thì lên đây để nghe mãi điệp khúc :
…Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, trên mênh mông chiều sương…
Em lại vào được nhà anh rồi.
Trả lờiXóaMà anh đi đâu rồi?
Anh tới nhà nào cũng thấy vắng chủ nên bỏ nhà đi bụi luôn rồi !
Xóa